Sinh viên ngày xưa sinh hoạt vất vả lắm. Không được làm bất cứ điều gì Sứ quán cấm: Không được ra ngoài một mình; Không được xem phim tư bản; Không được đi choi với bạn Mông cổ; Bạn gái đến chơi phải mở cửa phòng; Không được nhảy đầm cho dù bạn gái mời...12h đêm đọc báo xong mới được đi ngủ. Sáng 7h00 dạy tập thể dục tập thể ở ngoài hành lang. Các bạn biết rõ là người Việt nam mình làm gì có ý thức, cứ trò chuyện ầm ĩ như chốn không người. Sinh viên nước ngoài than phiền hoài mà chẳng thay đổi được. Nói thật là mình chỉ mong họ cấm để tụi mình được ngủ thêm.
Mình nhớ mãi hè năm 1975 sau giải phóng miền Nam toàn thể sinh viên Việt nam được bạn cho đi nghỉ mát ở Therench. Tối nào mình cũng cho anh em đi nhảy đầm với ban. Vui lắm. Hết kỳ nghỉ về, không biết có ĐỒNG CHÍ Đảng viên nào đã báo cáo với Đại sứ việc đó, kết quả là 10 ngày liên tục cứ hết giờ lên lớp mình lại phải đến Sứ quán làm kiểm điểm.
Sinh hoạt thời đó rất khổ vì cứ phải dè chừng nhau ( tất nhiên là trừ chiến hữu ra ). Nếu có phim hay là giữa giờ lý thuyết học chung ở giảng đường tụi mình lại trốn đi xem. Không xem ở rạp Quảng trường Xukhbataar đâu vì dễ lộ lắm phải ra xem ở rạp mãi khu dành cho người Liên xô cơ. Tôi có nhiều bạn gái Mông cổ xinh đẹp tuyệt trần yêu lắm thế mà chẳng dám đáp tình. Bây giờ nghĩ lại không hiểu tại sao thời đó lý trí con người mạnh đến như vậy: Thắng hết bản năng. Bây giờ tụi mình kém năng động có lẽ vì bị ức chế nhiều quá chăng?
Mình muốn các bạn cùng thảo luận về vấn đề này nhé.
Cám ơn rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét