Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

TRUYỆN CỰC NGẮN - Nguyễn Thị Hậu


Đám giỗ

       Bà mất sớm. Ông lấy vợ kế. Bà Hai không sinh con để toàn tâm chăm lo cho chồng và các con chồng, rồi các cháu nội ngoại. Mấy chục năm trôi qua như thế…
      Ông bà lần lượt ra đi.
      Một lần đến đám giỗ ông, nhìn lên bàn thờ chỉ thấy di ảnh của ông và bà Cả. Hỏi người nhà: vậy ai thờ bà Hai? Họ tỉnh queo: Để bà ở chùa!
     Thắp nhang trước bàn thờ bỗng như thấy hình bóng bà Hai vẫn ân cần bên ông.



Vu lan

     Từ sáng sớm anh chị đã rối rít chuẩn bị nhang đèn hoa trái lên cúng chùa cùng món tiền công đức khá lớn. Mẹ anh hỏi: “Chiều mấy giờ các con về để mẹ nấu cơm?”.
    - Mẹ đừng chờ. Chiều tụi con ăn cơm chay nhà chùa đãi.
    Xe chạy. Mẹ đứng đó tần ngần.



Học trò cũ

      Hồi đó học trò là cán bộ đi học nên lớn hơn cô giáo vài tuổi.     Trong lớp ngoài đường gặp nhau vẫn xưng hô cô – em thân tình mà trân trọng. Nhiều năm sau, tình cờ gặp lại trong một cuộc họp, học trò nói với mọi người “đây là cô giáo cũ của tôi”. Nói xong quay sang cô giáo: “Em có mang danh thiếp không, cho anh…”. Cô giáo nhã nhặn: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp”.