Bố vốn chẳng nói nhiều như mẹ
Chẳng ríu rít lên mỗi buổi con về
Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm
Chỉ cuối tuần nào cũng hỏi có về không
Bố ít khi mắng con sai này nọ
Toàn bênh con mỗi lúc con sai
Khi con ốm Bố chẳng cưng, chẳng nịnh
Nhưng suốt đêm dài Bố ngồi đó lặng thinh
Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ
Bảo nạc dai, Bố không thích, không ăn
Con sung sướng ăn hết phần Bố gắp
Mà ngây thơ không hỏi lại một lần
Lần Bố ốm dù rất đau, rất mệt
Con nằm bên trông Bố...ngủ ngon lành
Bố chẳng đành nếu thấy con mất giấc
Nên một mình chịu đựng suốt năm canh
Bố là thế như siêu nhân, người máy
Làm cả đời da cháy sạn, vai sương
Bố là bố người bằng da, bằng thịt
Nhưng sao con thấy Bố quá phi thường...
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét