Khoảng vài mươi năm lại đây
một vấn đề nóng bỏng của xã hội đã được đặt ra đó là sự tha hóa, xuống cấp của
đạo đức xã hội. Sự tha hóa xảy ra không chỉ ở Thanh niên, học sinh mà ở tất cả
mọi giai tầng xã hội. Sự tha hóa ngày càng trầm trọng xảy ra mọi lúc mọi nơi và
nguy hiểm ở chỗ cái xấu ngày càng trở nên phổ biến và cái tốt ngày càng bị lấn
át. Rất nhiều chủ trương chính sách đã được đưa ra thực thi , tuy nhiên tình
hình ngày càng trở nên hỗn loạn khó kiểm soát. Gần đây ngành giáo dục đã thực
hiện nhiều cải cách như cải cách sách giáo khoa, chữ viết; Phong trào nói không
với bệnh thành tích; Thày ra thày, trò ra trò ... Ngành y với chủ trương nói
không với phong bì; Học tập làm theo lời Bác “ Lương y như từ mẫu”... và ...
rất nhiều ngành khác nữa vv và vv. Chắc chẳng ai quên chúng ta đã tốn bao giấy
mực để bàn một câu khẩu hiệu “Tiên học lẽ, hậu học văn”. Thế nhưng kết quả thế
nào hẳn ai ai cũng biết. Tại sao như vậy? Mấu chốt vấn đề nằm ở đâu? là những
câu hỏi cần được giải đáp thấu đáo.
Thời Phong kiến nền tảng của đạo đức xã hội dựa trên các chuẩn
mực “ Tam tòng, tứ đức” và “ Tam cương, Ngũ thường”. Trước đây thời phong kiến
người phụ nữ phải tuân theo tam tòng, tứ đức nhưng ngày nay theo tái định nghĩa
thì cả đàn ông và đàn bà đều phải tuân theo các chuẩn mực ấy. Có như vậy xã hội
mới có tôn ti trật tự và quốc gia mới vững bền.
Theo chuẩn mực cũ tam cương là ba mối quan hệ:
Quân Thần (vua tôi), Phụ Tử (cha con), Phu Phụ (vợ chồng):
1. Quân thần
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.
Nghĩa là: dù vua có bảo thần chết đi nữa thì thần cũng phải tuân lệnh, nếu ko tuân lệnh thì xem như không trung với vua.
2. Phụ tử
Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.
1. Quân thần
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.
Nghĩa là: dù vua có bảo thần chết đi nữa thì thần cũng phải tuân lệnh, nếu ko tuân lệnh thì xem như không trung với vua.
2. Phụ tử
Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.
Nghĩa là: cha bảo con chết, con không chết thì con không có hiếu.
3. Phu phụ:
Phu xướng phụ tùy.
Nghĩa là: chồng nói ra, vợ phải theo.
3. Phu phụ:
Phu xướng phụ tùy.
Nghĩa là: chồng nói ra, vợ phải theo.
Ngũ thường là năm điều con người phải có khi sống
ở đời bao gồm: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín:
1. Nhân
Lòng yêu thương đối với vạn vật.
2. Nghĩa
Cư xử với mọi người công bình theo lẽ phải.
3. Lễ
Sự tôn trọng, hòa nhã trong khi cư xử với mọi người.
4. Trí
Sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.
5. Tín
Phải giữ đúng lời hứa.
1. Nhân
Lòng yêu thương đối với vạn vật.
2. Nghĩa
Cư xử với mọi người công bình theo lẽ phải.
3. Lễ
Sự tôn trọng, hòa nhã trong khi cư xử với mọi người.
4. Trí
Sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.
5. Tín
Phải giữ đúng lời hứa.
Vài thập kỷ gần đây, cùng
với những tiến bộ trong xã hội và nhất là quản lý xã hội bị buông lỏng thì hình
như những chuẩn mực xã hội này càng bị xem nhẹ đi. Thời chiến tranh gian khổ là
thế mà mọi người vẫn còn coi "tam tòng, tứ đức " hay "tam cương,
ngũ thường" là chuẩn mực để sống. Con người khi ấy luôn vì nhau và lấy tổ
quốc là trên hết. Nhờ có điều đó mà chúng ta mới hoàn thành được cuộc cách mạng
dân tộc dân chủ nhân dân ở miền Nam. Khi chúng ta mở cửa đã không lường hết
được mặt trái của kinh tế thị trường để ban hành các văn bản pháp qui nhằm hạn
chế và loại bỏ chúng ( đây là lỗi của chúng ta bởi thế giới đã đúc rút nhiều
kinh nghiệm sống quí báu ). Chúng ta đã để mặt trái của kinh tế thị trường
thắng thế và chuẩn mực xã hội suy thoái: Con người coi đồng tiền là lẽ sống và
bằng mọi cách phải giành giật lấy do đó đã để cho tư tưởng quái thai lên ngôi
cho những chuẩn mực của cha ông ta là cổ hủ, lạc hậu và hơn nữa còn bị đả phá
dữ dội. Mối quan hệ “tiền bạc –
quyền lực” đang xâm chiếm và chi phối toàn bộ đời sống xã hội.
Người có tiền thì mong muốn có quyền. Ngược lại, người có quyền
thì bằng mọi giá tìm kiếm nhiều tiền. Người có tiền và có quyền
thì được người khác ngưỡng mộ, tâng bốc, cung phụng, nịnh bợ… Để
kiếm được chút lợi lộc họ bất chấp cả lòng tự trọng và không còn
biết gì đến LIÊM-SỈ. Trước đây, chỉ những người lâm vào cảnh cùng cực không
làm gì được để mưu sinh mới phải đi ăn xin. Bây giờ người ta lợi dụng lòng
thương, lòng nhân để lừa đảo từ đồng tiền, bát gạo đến sự tha thứ cho những
điều Trời Đất chẳng dung. Thử hỏi xã hội liệu có thể tồn tại và phát triển khi
lòng tin bị xói mòn, cái tốt sợ cái xấu?. Chẳng lẽ những gì Ông Cha
chúng ta ta đã cố công xây dựng bằng cả máu và nước mắt trải qua cả ngàn năm
nay mà không đúng hay sao? Chẳng lẽ muôn đời người trước ấu trĩ đến vậy sao hay
do cách nhìn của chúng ta ngày nay quá phiến diện, ấu trĩ, duy ý trí?...
Để hiểu thêm các chuẩn mực
cũ theo quan điểm và cách nhìn mới, chúng tôi xin mạo muội đưa ra một số quan
điểm cá nhân cùng quan điểm của một số tác giả khác đã được sưu tầm để chúng ta
cùng nhau đánh giá và tìm cách áp dụng vào đời sống xã hội hiện tại. Với thời
đại hiện nay, không còn ở chế độ quân chủ mà tổ quốc là của toàn dân, chữ
"Quân" ở đây phải được hiểu gần với chữ "Quốc". Dĩ nhiên
"Quốc" sẽ không thể nói " Ngươi chết đi" như Vua Chúa ngày
xưa . Nhưng lúc nào đó khi Tổ quốc lâm nguy và yêu cầu " lấy thân mình lấp
lỗ châu mai" hay " lấy thân chèn pháo" chắc chắn ai ai cũng sẵn
sàng tuân theo.
Gia đình là một tế bào của
xã hội nên cũng cần một qui chế hoạt động và người đứng đầu như một quốc gia vậy.
Trong mọi sinh hoạt gia đình hằng ngày luôn có nhiều ý kiến trái chiều. Tuy
nhiên phải có ý kiến quyết định cuối cùng và thống nhất sau khi bàn bạc có thể
hơi quân phiệt nhưng luôn cần thiết.
Ngũ thường là 5 chuẩn mực
bất biến, bắt buộc phải có đối với mỗi con người. Đây là tiêu chuẩn để đánh giá
đạo đức và công tội của mỗi con người trong xã hội, là bản chất để phân biệt
phần NGƯỜI trong mỗi chúng ta. Trong tương quan cá nhân chữ tín đã tạo được sự
yêu kính, tin tưởng thì trong đời sống xã hội, chính trị chữ tín càng cần
thiết. Cai trị một nước khi làm một việc, bất luận là việc gì không dám khinh
xuất là “kính sự”. Đã kính sự nhưng nếu khi phát xuất hiệu lệnh có điều gì thất
tín với dân thì dân không tin phục. Mà dân đã không tin dầu còn sống thì cũng
như chết. Việc tín vì vậy không bao giờ bỏ được. Còn tín tất còn dân ; Còn dân
thì còn mong có ngày khôi phục lại. Người xưa đã nói : Ngẩng lên không thẹn với
trời, cúi xuống không thẹn với đất và với mình không thẹn với lương tâm đó
chính là tư cách làm người hoàn hảo. Các bậc thánh nhân dù là ai, ở nơi đâu đều
là những người hằng ngày cố gắng để đạt tới điều ấy.
Ngày nay Tam tòng bị đấu tố
nhiều nhất. Quy định tam tòng xưa kia vì mục đích phục vụ các chuẩn mực của nhà
nước phong kiến đã coi người phụ nữ khi xuất giá lấy chồng thì hoàn cảnh tốt
hay xấu thế nào cũng đã trở thành người nhà chồng, chứ không được nương nhờ ai
nữa. Tam tòng là ba điều phải theo:
1. Tại gia tòng phụ : Người phụ nữ khi còn ở nhà phải
nghe theo cha.
2. Xuất giá tòng phu: Lấy chồng phải theo chồng.
3. Phu tử tòng tử : Chồng qua đời phải theo con
trai.
Với người phụ nữ, tứ đức gồm công, dung, ngôn,
hạnh:
1. Công: Nữ công, gia chánh
phải khéo léo. Các nghề với phụ nữ ngày xưa chủ yếu chỉ là may, vá, thêu, dệt,
bếp núc, buôn bán; Với người phụ nữ giỏi và con nhà quan lại thì có thêm cầm,
kỳ, thi, họa.
2. Dung: Dáng người đàn bà
phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân.
3. Ngôn: Lời ăn tiếng nói
khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng.
4. Hạnh: Tính nết hiền thảo,
trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng thương con, ăn ở tốt
với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay
nghiệt.
Quan niệm thời nay về Tam
tòng, tứ đức theo chúng tôi cũng không hoàn toàn tách rời tam tòng tứ đức thời
phong kiến. Vấn đề hiểu thế nào, áp dụng vào đời sống xã hội những ý nào, chuẩn
mực nào lại phụ thuộc vào định hướng xã hội được thể hiện ở các văn bản dưới
luật hay nói cụ thể là phụ thuộc vào thể chế chính trị.
Từ ngàn xưa, vai trò người
phụ nữ trong gia đình và ngoài xã hội luôn là đề tài được đem ra bàn cãi. Trải
qua nhiều thế hệ, qua nhiều biến đổi về chính trị, văn hoá, tôn
giáo,v.v..."phái yếu" đã dần dần chiếm được vị trí quan trọng trong
một xã hội văn minh hiện đại. Sự hiểu biết và quyền bình đẳng đã phần nào giải
phóng phụ nữ khỏi những bất công, áp bức. Cũng theo đó, quan niệm “tam tòng, tứ
đức” đã đươc tái định nghĩa. Tuy nhiên, vai trò làm mẹ, làm vợ vẫn mãi là nét
đẹp trong văn chương cũng như trong nền tảng đạo đức phương Đông.
Theo Khổng Tử, một xã hội được coi là hoàn
thiện, nhất thiết phải có được nề nếp trật tự trong gia đình; con biết vâng lời
cha mẹ, vợ chồng đối xử tình nghĩa với nhau, nhỏ biết kính già, và già thì tôn
trọng người nhỏ tuổi. Tuy nhiên, thực tế cho thấy, một số người vì hiểu lầm đức
tính "đại trượng phu" để từ đó dẫn đến sự không tôn trọng phái nữ,
bức hiếp vợ mình, gây ra cảnh "chồng chúa vợ tôi" và chà đạp nhân
quyền phụ nữ. Chính vì vậy, quý bà đã không còn tin tưởng vào nếp sống
"tam tòng" theo kiểu cổ xưa nữa.
Ngày nay phụ nữ có điều kiện
mở mang tri thức, tham gia mạnh mẽ vào các hoạt động xã hội và chính trị. Các
bà cũng giữ các chức vụ lãnh đạo, có khả năng cùng chồng xây dựng gia đình và
dạy dỗ con cái. Đôi khi do hoàn cảnh sống người phụ nữ dễ dàng tìm đươc việc
làm hơn so với nam giới, nhiều bà đã trở thành trụ cột của gia đình và nhiều quí
ông đã sẵn sàng chia sẻ gánh nặng của vợ bằng công việc nội trợ. Vì lẽ đó, đã
có trường hợp phụ nữ lạm dụng quyền bình đẳng để ép buộc chồng, coi thường
chồng, thậm chí coi thường thiên chức làm vợ, làm mẹ, căn nguyên của lối sống
buông thả, không luân lý. Quý ông, do vậy, đã phần nào e ngại, cho rằng quyền
bình đẳng của phụ nữ đã đi quá xa.
Vấn đề cần thiết đang được
dặt ra là Tam tòng ngày nay nên được tái định nghĩa như thế nào?
Sự giáo dục của nhà trường
là một trong những yếu tố quan trọng rèn luyện tính tự tin, tự lập cho cả nam
lẫn nữ học sinh. Thời gian ở học đường đã chia bớt thời gian con cái gần gũi
cha mẹ để chịu sự răn dạy. Vì thế, "tại gia tòng phụ" nên được nhìn
từ hai góc cạnh khác nhau. Từ phiá cha mẹ, quí vị nên có sự cởi mở, nói chuyện
và khuyên nhủ con cái một cách nhẹ nhàng và có lý lẽ. Lớn tiếng, răn đe, và roi
vọt không còn có tác dụng cao, nếu không muốn nói là nguy hiểm vì quí vị có thể
bị phiền phức với pháp luật. Từ phiá con cái, các em nên nghe theo lời cha mẹ
trên tinh thần xây dựng và có suy nghĩ. Các em có thể tranh luận và bảo vệ ý
kiến của mình nếu giữ được bình tĩnh và sự tôn trọng. Nói tóm lại, "tại
gia tòng phụ" trong thời hiện đại chỉ có ý nghĩa tương đối mà thôi.
"Xuất giá tòng
phu" có lẽ là đề tài mà các bà muốn đề cập đến nhiều nhất. Thời đại văn
minh không cho phép đàn ông năm thê bảy thiếp. Người phụ nữ lại có quyền tự do
lựa chọn ý trung nhân. "Theo chồng" không còn là chuyện do cha mẹ xếp
đặt hay gượng ép, mà là một việc tự nguyện. Và khi đã tự chọn cho mình một
người bạn đồng hành, thì không riêng gì phái nữ, mà cả phái nam cũng nên đặt
hết tâm trí mình vào đoạn đường chung của hai người. Như vậy, hình ảnh đi theo
người mình yêu mới thật sự là một hình ảnh đẹp. Bằng chứng là đã có rất nhiều
phụ nữ một đời tận tụy hy sinh nuôi chồng, lặng lẽ giúp chồng đạt được ý nguyện
hay hoài bão lớn. Tuy nhiên, theo chồng không có nghĩa là lệ thuộc chồng như
một cái bóng, và đồng hành không có nghĩa là sự "kết hợp kinh tế"
giữa một nam và một nữ. Người vợ vẫn nên có tiếng nói, vẫn nên là một sự hỗ trợ
hơn là một vật trang trí thuộc quyền sở hữu của đấng phu quân.
Thoạt nghe, nhiều người sẽ
dễ dàng nghĩ rằng "phu tử tòng tử" là chuyện hoang đường trong một xã
hội hiện đại. Thật ra, chỉ cần nghĩ rộng thêm một chút thì đây lại là một quan
niệm sống đáng được đề cao. Hai chữ "tòng tử" không nhất thiết phải
được hiểu là "nghe theo lời người con trai," mà có thể được hiểu theo
một hướng khác. Theo con, chăm sóc, lo lắng, và đùm bọc cho con là thiên chức
của người làm mẹ. Một khi người phụ nữ quyết định bước lên ngôi vị người mẹ thì
thiên chức ấy đã gắn liền với cuộc đời người phụ nữ, từ khi người con còn trong
lòng mẹ, đến khi ra đời, lớn khôn, trưởng thành, thì nỗi lo toan của người mẹ
mới may ra bớt đi được phần nào. Sự ưu tư của các bà mẹ lại càng lớn hơn nữa
khi thiếu vắng vai trò người cha trong gia đình. Có thể là người chồng đã chết
(theo đúng như hai chữ "phu tử"), hoặc cũng có thể là đã ly dị, hay
xa hơn, chưa bao giờ có vai trò người chồng trong cuộc sống của một số phụ nữ.
Trong những hoàn cảnh này, người mẹ phải gánh vác thêm vai trò người cha, để
bảo đảm một cuộc sống đầy đủ tình thương lẫn vật chất cho người con. Như vậy
thì phải chăng việc "tòng tử" đã trở nên tối cần thiết sau khi
"phu tử"?
Tái định nghĩa tam tòng của
Đức Khổng Tử không nhằm mục đích bác bỏ triết lý sống này. Trái lại, nhằm bác
bỏ những sự ngộ nhận và lạm dụng của hai chữ tam tòng trong suốt nhiều thế kỷ
qua. "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử" theo bất
kỳ định nghĩa nào, thời đại nào, hay văn hóa nào đều quy về một điểm chính, đó
là đạo làm con, làm vợ, và làm mẹ của người phụ nữ Á Đông.
Về tứ đức thì người phụ nữ ở
bất kể xã hội nào, chế độ chính trị nào cũng cần phải có. Nếu người phụ nữ
không giữ được tính nết hoà nhã, đoan trang mà luôn lăng loàn, hay cãi láo,
bướng bỉnh, ác độc, ích kỷ thì chúng ta sẽ đánh giá người phụ nữ ấy thế nào?
Tứ Đức thực sự là tiêu chuẩn
để định giá trị của phụ nữ. Ai ai trong giới phụ nữ cũng đều có Tứ Đức, nhưng
có điều tùy vào mỗi con người cụ thể nó được thể hiện ở mức độ nhiều ít, đầy đủ
hay thiếu sót mà thôi.
Cho dù ngày nay với sự phát
triển như vũ bão của khoa học công nghệ đã giải phóng người phụ nữ khỏi nhiều
công việc gia đình, xã hội cũng không hề ảnh hưởng đến tứ đức của người phụ nữ.
Tứ Đức là bốn điều hết sức cần thiết, đến độ nó
mặc nhiên được xem là đức tính tự nhiên sẵn có của phụ nữ. Nhờ Tứ Đức mà giá
trị của phụ nữ được nâng cao. Không cần phải giàu sang quyền quí hay học hành
nhiều mới có đủ Tứ Đức. Người nghèo khó, dốt nát, quê mùa cũng vẫn có Tứ Đức.
Chính Tứ Đức mới định giá trị thực sự của phụ nữ. Giá trị này không phải có do
phấn son, nước hoa hay quần áo đắt tiền đúng kiểu thời trang do đó Ồng cha ta thường
nói “ tốt gỗ hơn tốt nước sơn” là thế.
Như vậy tam cương, ngũ
thường và tam tòng , tứ đức chính là nền tảng của đạo đức, là kết cấu vững bền
của gia đình và xã hội. Chỉ có những kẻ giáo điều không biện chứng mới đả phá
và từ bỏ nó. Thật tiếc đây lại là sự thật đã xảy ra trong cuộc cách mạng văn
hóa của nước ta mấy chục năm qua. Khi đạo đức xã hội suy giảm thì phần “con”
trong mỗi con người sẽ thắng thế. Khi đó người ta sẽ bất chấp tất cả, đạp lên
tất cả để giành quyền lợi cho bản thân.
Để góp phần vực lại đạo đức
xã hôi có hiệu quả, theo ý kiến cá nhân, tôi xin kiến nghị một số vấn đề sau:
1. Hiến định việc xây dựng xã hội Việt nam
dựa trên các chuẩn mực xã hội TAM CƯƠNG - NGŨ THƯỜNG, TAM TÒNG – TỨ ĐỨC.
2. Khẩn trương xây dựng, hoàn thiện hệ thống
luật pháp, nội qui qui chế, hương ước... dựa trên các chuẩn mực TAM CƯƠNG - NGŨ
THƯỜNG, TAM TÒNG – TỨ ĐỨC và trên cơ sở tham khảo bộ luật của các nước tiên
tiến như Pháp, Đức, Anh, Mỹ...
3. Chắt lọc những điều tinh túy nhất của các
chuẩn mực TAM CƯƠNG - NGŨ THƯỜNG, TAM TÒNG – TỨ ĐỨC đưa vào nội dung các môn
học của sách giáo khoa phổ thông và giáo trình đại học.
4. Ban hành đạo luật riêng về việc giám sát
và xử phạt việc thực thi pháp luật và
thực hiện tốt, đúng thực chất Tam quyền phân lập ở Việt nam. Mục đích là làm
sao để mọi người đều được bình đẳng trước pháp luật. Một đất nước cho dù có bộ
luật hoàn chỉnh nhất mà không được thực thi bình đẳng thì còn tệ hại gấp ngàn
lần đất nước vô chính phủ.